Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 5 năm, có đủ cả nếp cả tẻ. Cuộc sống cứ thế trôi qua bình yên nếu như tôi không mắc một căn bệnh khó nói: Thoát vị đĩa đệm.
Không cần phải giải thích nhiều về căn bệnh này, nhưng đối với đàn ông như tôi mà nói thì đó như một tiếng sét ngang tai. Căn bệnh khiến tôi đau đớn, không ngồi, không nằm cũng chẳng đứng được lâu. Vì là một sếp khá to ở cơ quan, nên tôi được ưu tiên có một phòng riêng để làm việc. Nhiều lúc đau quá, tôi phải nằm lăn ra để vừa làm vừa tránh những cơn đau ập tới. Tôi đã đi khắp nơi để chữa trị, nhưng không tiến triển là bao.
Một bất hạnh nữa cho cánh đàn ông khi mắc phải căn bệnh này đó là không đượcquan hệ tình dục. Bác sĩ của tôi còn nói thẳng rằng, trong 3 năm tới tôi không được làm “chuyện ấy” vì những hoạt động đó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cột sống, sẽ chỉ làm bệnh nặng thêm. Đau đớn về thể chất một phần, đau đớn về tinh thần còn nặng nề hơn. Tôi bỗng dưng thương vợ mình bội phần vì cô ấy sẽ phải “ngủ chay” gần 1.000 ngày tới.
Ban đầu, vợ rất thương và thông cảm cho căn bệnh của tôi. Cô ấy chăm sóc chồng rất chu đáo, cơm bưng nước rót tận giường mỗi khi tôi quá đau không thể đi được. Nói chung tôi không có gì để chê vợ mình. Cô ấy là một người vợ, người mẹ tuyệt vời.
Căn bệnh của tôi cũng đỡ hơn sau một thời gian tuân thủ theo phác đồ điều trị nhưng lệnh cấm vận chuyện vợ chồng của bác sĩ vẫn còn nguyên giá trị. Đêm đêm, nghe vợ thở dài bên cạnh mà tôi não hết cả lòng. Những lúc như vậy, tôi chỉ biết quay sang ôm vợ vỗ về. Có những lúc tôi thấy cô ấy khóc và tôi cũng chỉ biết khóc theo.
(Ảnh minh họa)
Nhưng dạo gần đây tôi thấy vợ mình thay đổi nhiều. Cô ấy ăn diện hơn, tươi vui hơn và đặc biệt là rất hay cười một mình. Chột dạ về những biểu hiện khác lạ của vợ, tôi cũng thường xuyên để ý đến cô ấy hơn. Thỉnh thoảng tôi kiểm tra điện thoại nhưng không có dấu hiệu gì khác lạ. Cô ấy vẫn đi làm, cơm nước, đưa đón con đi học bình thường. Có hôm tôi hỏi: “Sao em vui thế?” thì cô ấy chỉ trả lời rằng: “Cuộc sống có nhiều thứ thú vị anh ạ. Tươi vui để sống tốt lên thôi mà”.
Rồi nhân một ngày vợ đưa con sang nhà ngoại ăn giỗ, tôi vì bận chút việc nên sang sau. Nhìn thấy chiếc máy tính của vợ trên bàn, tôi tự nhủ không biết có nên kiểm tra nó hay không. Lý trí mách bảo tôi nên kiểm tra một lần nên tôi mở máy tính của vợ ra, đánh pass cô ấy thường sử dụng nhưng không mở được: “Chắc cô ấy đã đổi pass”- Tôi nghĩ vậy rồi cố moi móc trí nhớ về những pass trước đây vợ thường hay dùng.
Vợ tôi có một điểm yếu là hay quên, do đó trước đây cô ấy thường dùng pass là ngày sinh hoặc kỷ niệm ngày yêu, ngày cưới của hai vợ chồng. Thử tất cả những pass đó không ăn thua, tôi đành liều đánh pass là ngày sinh của cô con gái đầu lòng. Rất may máy tính đã mở ra và tôi lục lọi trong đống tài liệu của cô ấy một lúc lâu nhưng không có gì đáng khả nghi cả.
Định thoát ra ngoài thì tôi thấy FB của vợ để ở chế độ mặc định. Đánh liều tôi click vào và dường như ngay lập tức một nick chat có avatar hình đàn ông nhảy bổ vào:“ Saohôm nay lên muộn thế em? Hôm qua có ngủ ngon không? Anh nhớ em điên cuồng ý”.
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, tôi không trả lời mà tay run run kéo con chuột lên những đoạn chat trước của vợ với người đàn ông này. Ở đó, ngoài những câu mời gọi về sex, vợ tôi còn gửi anh nude của mình cho anh ta. Mắt tôi bỗng mờ đi, cả người run lên từng chặp nhưng vẫn cố đọc nốt những gì mà đôi gian phu dâm phụ nói với nhau.
Rồi tôi đọc thấy những dòng cô ấy nói về tôi – một người chồng bất lực. Cô ấy bảo tôi là đồ bỏ đi. Rồi không biết khi đã khỏi bệnh còn có thể làm một người chồng đúng nghĩa hay không? Vv… vv. Tiếp lời vợ là những lời nói mời gọi của gã đàn ông đó.
Hắn ta nhiều lần hẹn vợ tôi đi nhà nghỉ để trở thành “người đàn bà thực thụ”. Và dưới mỗi dòng chào mời đó, vợ tôi đều gửi đến hắn những nụ hôn nồng cháy.
Tôi thực sự không biết vợ mình có đến nhà nghỉ cùng với gã tình nhân hay không nhưng những đoạn chat FB đó đã khiến tôi rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng. Không ngờ một người phụ nữ đoan trang như vợ tôi lại có thể nói ra những lời lẽ như vậy. Tôi đóng máy tính của cô ấy lại rồi lên giường nằm. Chưa bao giờ tôi lại khóc nhiều cho bản thân mình như thế.
Vợ biết tôi đã đọc được những dòng tin nhắn đó. Cô ấy cũng đã khóc rất nhiều và mong tôi tha thứ. Nhưng một khi bàn tay đã nhúng chàm thì khó thể rửa sạch. Tôi hiểu như vậy nên viết đơn ly dị đặt lên bàn cho vợ. Tôi muốn giải thoát cho cô ấy khỏi một người chồng bất lực như tôi. Tôi cũng muốn cô ấy được hưởng hết hạnh phúc của một người phụ nữ khi tuổi xuân vẫn phơi phới như thế. Khi cầm tờ đơn lên vợ tôi đã khóc nấc rồi ôm 2 đứa con vào lòng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi cũng không thể cầm lòng mà chạy lại ôm lấy vợ con mình.
Giờ tôi đang hoang mang là không biết có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này không. Nếu ly dị thì thật thiệt thòi cho các con của tôi. Thực sự tôi vẫn rất yêu vợ. Giờ nên làm thế nào đây?
Theo Tuổi Trẻ thủ đô